NGHỀ CỦA TÔI
TÌM MỘT ĐỊNH NGHĨA CHO NGHỀ CỦA TÔI
Một buổi chiều muộn ngày hè nắng còn gay gắt, bằng lăng vẫn tím cả một góc trời và phượng vẫn rực rỡ cả một con phố. Và tôi. Tôi vừa bước ra từ Ngân hàng. Đợi xe Bus. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người cười tôi rộn vang cả một con phố. Và con phố đó theo đồng nghiệp cũ của tôi vẫn gọi là “con phố vàng”, đúng nghĩa của từ “Phố”.
Ra trường, tôi là một cử nhân Luật với nhiều hoài bão. Tôi vẫn nhớ ước mơ xa xỉ của tôi là trở thành Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng hay phải là một Luật sư nổi tiếng. Nhưng cuộc sống luôn đánh thức tôi trở lại với thực tại theo kiểu “đời không như là mơ”.
Sau một vài tuần loay hoay tung hồ sơ các nơi, phỏng vấn một vài chỗ, tôi được tuyển dụng vào một Công ty mà lần đầu tiên đặt chân đến tôi cảm nhận đó là Nhà. Tôi được tuyển vào vị trí Nhân viên Nhân sự kiêm Pháp chế, và cái chức danh này sau đó đã đội lên cả hàng chục công việc mà tôi gọi đó là “ma trận”.
Tôi nhớ, công việc đầu tiên của tôi là rà soát lại hồ sơ nhân sự. Một bãi chiến trường với đống giấy tờ bọc bởi những bìa hồ sơ nhàu nhĩ. Tôi lăn ra đấy, nhặt nhạnh. Hồ sơ không mất cái này cũng thiếu thứ kia, thậm chí có cán bộ có mỗi Đơn xin việc??? Tôi nhớ, những ngày sau đó tôi phải chỉnh sửa mẫu đánh giá nhân sự với các con số, bảng biểu và hằng hà sa số những ô, những cột, nhức hết cả mắt mà cái đầu đất của tôi lúc đó chưa hiểu cái chi chi.
Tôi nhớ, khi người phụ trách công việc thư ký nghỉ cũng là lúc tôi được giao làm“Thư ký cuộc họp”.Việc mà phải lắng nghe, ghi chép và tổng hợp các nội dung báo cáo. Công ty của tôi đến hàng trăm báo cáo. Tôi ngoi ngóp trong những email về báo cáo. Tôi cũng nhớ có những hôm tôi thức đến 12h đêm chỉ để làm báo cáo và …báo cáo. Chưa kể các cuộc họp triền miên, thậm chí có những cuộc họp kéo dài từ 4h chiều đến tận 9h tối. Và tôi với công việc “Thư ký” đương nhiên vẫn phải ngồi mọc rễ xoan ở đó, lại ghi và chép…
Tôi nhớ, tôi là Nhân viên quản lý Hợp đồng. Gọi là Quản lý cho oai chứ thực tế phải gọi là tôi ôm lấy cái Kho Hợp đồng với con số lên đến gần 1.500 Hợp đồng, Phụ lục và vài trăm Bộ Hồ sơ nghiệm thu, quyết toán. Mà ở Công ty tôi người ta không chịu lưu trữ, cứ cần thì đòi tôi. Có hôm chui vào kho tìm Hợp đồng, lúc ra người ta tưởng tôi từ vừa bước ra từ lò xông hơi....
Tôi nhớ, tôi là Nhân viên tổ chức sự kiện. Hàng năm, Công ty tôi có ít nhất từ bảy đến tám sự kiện tổ chức tập thể: nào là từ giao lưu gặp mặt đầu năm, mùng 8.3, du lịch hè, thành lập Công ty …. Mà con người thì mỗi người mỗi ý, làm sao chiều được tất cả. Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói nổi tiếng: “Tôi chưa biết bí mật của thành công là gì, nhưng tôi biết bí mật của thất bại là làm vừa lòng tất cả mọi người”. Thôi thì âu cũng là cái bát.
Tôi nhớ, tôi là Nhân viên văn phòng, chăm lo đời sống, hậu cần cho anh em nhân viên. Công ty tôi có Dự án tại Vincom Village, rồi đến Royal, Times City... Sếp của tôi cắt cử một đội quân từ Miền Nam ra hỗ trợ. Tôi đi thuê nhà rồi sắm trang thiết bị đủ kiểu. Tôi nhớ, khi mùa đông về, tôi đi mua chăn cho mấy anh, mà hôm đó rét quá tôi chưa tạm ứng được tiền, vậy là vác luôn cái chăn của tôi cho mấy anh dùng tạm. Tôi cũng nhớ, tôi sang tận Long Biên mua mấy cái nệm KimĐan với mấy cái chăn bông siêu mỏng mà sau đó người ta chở còn tôi ngồi sau đỡ, gió thổi vù vù mà tôi tưởng tôi với cả đống chăn nệm như muốn rơi xuống đất vậy… Chẳng thế mà đội quân Sài Đồng vẫn gọi tôi là “Em Nuôi” đấy sao?
Tôi nhớ, tôi đã từng là Chỉ huy trưởng công trình. Đó là một ngày cuối tháng 3, Sếp của tôi quyết định sẽ xây dựng thêm văn phòng làm việc. Và rồi tôi trở thành một Chỉ huy trưởng, quản lý tất cả các nhà thầu: Từ thiết kế, thi công, đến các đội thợ sơn, trần, cửa kính, điện nước …mua sắm đủ các vật tư từ gạch, cát, sỏi, đá, xi măng…đến sắt thép… rồi đến cả những vật tư mà cả đời tôi còn chưa nghe đến, đó là những cái cut, cái tê…những cái tên nghe vui vui. Có những trưa, trời nắng như đổ lửa, tôi vẫn lái chiếc xe cà tàng đi trên đường với những siêu phẩm vật tư mà nếu có ống kính quá khứ quay lại hình ảnh tôi ngày đó chắc hẳn ai cũng sẽ gọi tôi là “Chở hàng thuê” hay là “Bà ba gác” chứ không phải là một cử nhân Luật.
Tôi nhớ, tôi là nhân viên Pháp chế. Cũng may là công việc của tôi có dính đến một tí gọi là “Luật”. Tôi kiểm soát Hợp đồng, quy trình, quy chế. Mà những quy trình, quy chế đó cứ thay đổi xoành xoạch như sếp của tôi vậy. Tôi nhớ có những ngày chủ nhật tôi đến Công ty với sếp cả ngày để hoàn thiện những nội quy, quy chế đó. Chín giờ tối, bước chân ra khỏi Công ty khi đã thấm mệt và tôi biết sau khi tôi nhắm mắt lại ngả mình trên giường thì không đầy “5 phút” sau, trời sẽ sáng.
Tôi nhớ, tôi là Nhân viên tuyển dụng. Trước đây người ta phỏng vấn tôi, còn giờ tôi đi phỏng vấn người ta. Có lần tôi đặc biệt suy nghĩ khi nhận được câu hỏi từ ứng viên: “ Chị làm ở đây được bao lâu rồi, chị có yêu thích với công việc không và mục tiêu của chị ở đây là gì?”. Yêu thích ư? Chắc chắn là không rồi, ước mơ của tôi là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hay là một Luật sư nổi tiếng cơ mà. Bỗng chốc tôi thấy từ bao giờ tôi đã quên tên những giấc mơ? Từ bao giờ tôi đã quên nơi tôi thầm ước phải đặt chân đến?
Những công việc và những trải nghiệm đã cho tôi cái nhìn đa chiều về cuộc sống, về đồng nghiệp, về nghề nghiệp, nhưng trên tất cả lại không phải là công việc tôi yêu thích. Tôi thật sự đã không biết công việc “mấu chốt” của tôi ở đây là gì? Không phải là những điều khoản, cũng chẳng phải là những cuộc tranh tụng gay cấn như tôi vẫn thường thấy trên các phim Mỹ. Công việc của tôi ở đây tất bật, loay hoay trong cái vòng luẩn quẩn từ 8h sáng đến 8h tối. Đồng nghiệp của tôi gọi tôi là “Siêu nhân”. Có người lại cho rằng tôi trụ được ở đây lâu đến vậy vì tôi là “Đầu 2 xoáy”?
Tôi nhớ, đã từ rất lâu tôi không nhắn tin về hỏi thăm bố mẹ, và những cuộc gọi điện cũng thưa dần. Tin nhắn từ chối các cuộc gặp gỡ bè bạn cũng đầy lên trong mail hay message của tôi. Chỉ còn lại bộn bề những công việc không thể gọi thành tên, những áp lực ngày càng nhiều.
Và tôi quyết định phải thay đổi số mệnh. Khi tôi nhìn lại cả chặng đường bốn năm đã đi qua và những ước mơ của tôi mãi bị bỏ ngỏ. Tôi ứng tuyển vào Ngân hàng và trúng tuyển.
Ngày chia tay công ty và đồng nghiệp, tôi đứng khóc rung rức trên bục nhận quà. Tôi ôm lấy Sếp, nước mắt giàn giụa. Cả Sếp của tôi cũng khóc. Mọi người chúc mừng tôi với công việc và dự định mới trong cuộc sống. Những tiếng cười, những gương mặt…Ôi nhớ!!!.
Đã qua rồi, tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Bây giờ tôi đã là Chuyên viên pháp chế của một Ngân hàng uy tín và triển vọng. Tôi đã 27, đã đi qua cái tuổi thanh xuân. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ những ước mơ. Phía trước vẫn còn nhiều điều chờ đợi lắm. Mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu…
Nguồn: sưu tầm